Năm ấy tôi 17 tuổi, nhà tôi ở huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Tốt nghiệp cấp 3, má tôi cương quyết bắt tôi lên Sài Gòn để luyện thi đại học mặc dù Cần Thơ cũng có trường đại học, và từ Chợ Mới qua Cần Thơ chỉ khoảng 80 cây số trong lúc từ nhà tôi lên Sài Gòn gần 250 cây số. Theo lời má tôi, thì: “Học ở Sài Gòn dù sao vẫn tốt hơn. Cứ nhìn dì Út con đó. Học xong là có người kêu đi làm liền”. Cũng cần phải nói thêm rằng bà ngoại tôi sinh được bốn người con, trong đó má tôi là con đầu, cậu Ba tôi thứ hai, đã có vợ bên Rạch Giá, cậu Tư là thứ ba, lấy vợ ở Long Xuyên còn dì Út, tức dì Hương, khi tốt nghiệp ngành kinh tế, dì xin được việc làm ở Sài Gòn, rồi mua nhà và rước bà ngoại tôi lên phụng dưỡng.
Thế là một buổi sáng, tôi leo lên chiếc xe đò già nua, máy nổ ầm ĩ, khói phun mù mịt. Má tôi đưa tôi ra tận bến xe với mấy đòn bánh téc là thức ăn cho tôi dọc đường, mớ khô cá tra phồng làm quà cho bà ngoại còn xấp lụa Tân Châu là của dì Hương. Nhìn thấy má bịn rịn, tôi chỉ muốn nhảy xuống. Khi sinh tôi ra được sáu tháng thì ba tôi mất, má tôi một mình nuôi tôi, bỏ mặc ngoài tai những lời ve vãn của đám đàn ông trong xóm. Đối với tôi, bà vừa là mẹ, vừa là cha. Tôi đi rồi, mỗi tối ai đọc báo cho bà nghe? Ai xỏ kim cho bà khâu vá quần áo, ai ra vườn hái những nắm lá vô danh đem về để bà thứ xông, thứ uống những lúc trái gió trở trời?
*
* *
Đến bến xe miền Tây, huyện Bình Chánh lúc 2 giờ chiều, tôi đang lóng ngóng thì đã nghe thấy tiếng dì Hương kêu lớn. Về vai vế, dì là dì ruột của tôi nhưng dì hơn tôi chỉ 5 tuổi. Nhìn thấy dì, tôi mừng hết biết. Mặc dù đã nhiều lần đi cùng má tôi lên Sài Gòn thăm dì, thăm bà ngoại vào mỗi dịp hè nhưng hôm nay, khi biết mình sẽ phải ở lâu dài, tôi vẫn cảm thấy có một cái gì đó vừa lạc lõng, vừa xa lạ. Hình như đóan được ý nghĩ của tôi, dì Hương cười:
- Lên xe đi. Làm gì mà đứng như trời trồng vậy Hải?
Tôi leo lên yên sau chiếc xe Dream của dì với bọc hành lý căng phồng. Sài Gòn nóng, rất nóng, khác hẳn với cái mát mẻ bởi những làn gió rời rợi thổi lên từ dòng sông trước mặt nhà tôi. Chạy chừng 20 phút, dì Hương vòng xe vào con hẻm nhỏ trên đường Lý Thái Tổ, rồi dừng lại trước căn nhà tường xây, cổng sắt, quét sơn màu xanh nhạt. Căn nhà quen thuộc mà tôi và má tôi đã từng đến nhiều lần.
Bà ngoại tôi đón tôi với tất cả sự mừng rỡ. Không cần phải hỏi, tôi cũng biết chỗ ngủ của mình là trên căn gác lửng. Căn gác có bề ngang chừng 5 mét, dài 8 mét. Tôi nằm sát tường, cạnh cầu thang lên xuống còn phía bên kia, gần hàng lan can là chỗ ngủ của dì Hương. Hồi trước, căn gác lửng này làm bằng gỗ nhưng sau một thời gian dành dụm, dì Hương đã cho xây lại. Trước khi tôi lên một tuần lễ, dì Hương nhờ người tận dụng mấy tấm gỗ tháo ra từ căn gác, ngăn đôi phòng tắm và phòng vệ sinh ra làm hai phần. Khi tôi chưa lên, nhà chỉ có bà ngoại và dì nên việc ngăn ra là không cần thiết. Nay có thêm tôi, dì ngăn như vậy để ai tắm thì tắm, ai đi cầu thì cứ đi cầu, không phải mất công chờ đợi.
Những ngày sau đó, tôi dần dà quen với nếp sống mới. Buổi sáng, tôi thức giấc, điểm tâm bằng tô mì gói, hoặc dĩa xôi hay ổ bánh mì thịt rồi dì Hương trên đường đi làm, chở tôi đến trung tâm luyện thi. Buổi trưa, tôi đón xe búyt về ăn cơm với bà ngoại còn buổi tối, tôi học thêm Anh văn ở một lớp dạy kèm gần nhà. Nửa tháng sau, coi bộ thấy tôi đã quen đường, dì mua cho tôi chiếc xe đạp để tôi tự do bay nhảy.
Từ ngày có tôi, dì Hương vui hẳn. Tối tối, khi mọi việc đã xong xuôi, tôi nằm đầu này, dì nằm đầu kia, kể cho nhau nghe đủ mọi thứ chuyện tào lao trên đời, từ chuyện làng quê đến chuyện đường phố. Thỉnh thoảng, thấy chúng tôi cười lớn quá, bà ngoại tôi ở nhà dưới lại lụm khụm leo lên gác, nhắc: “Khuya rồi, dì cháu tụi bây có cái gì mà cười rần rần vậy con?”.
*
* *
Thế rồi một buổi chiều, buổi chiều định mệnh trong đời tôi. Chiều hôm ấy, tự nhiên tôi cảm thấy đau bụng. Vơ vội tờ báo, tôi phóng vào nhà cầu. Vừa tụt quần ngồi xuống, tôi nghe có tiếng mở cửa phòng tắm ngay bên cạnh, rồi tiếng dì Hương nói lớn:
-Nồi cá kho con nêm rồi má à. Má đợi con tắm rồi hãy dọn cơm nghen.
Chuyện dì Hương tắm đối với tôi là chuyện bình thường, vì chiều nào đi làm về mà dì lại chẳng tắm. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngồi ỉa bên này, còn dì tắm bên kia. Lúc ấy, thiệt tình là tôi cố tập trung tư tưởng vào cái bụng đang đau quằn quại, cố sức rặn ra cục cứt cứng ngắc, thập thò ngay hậu môn nhưng rặn mãi mà nó vẫn không nhúc nhích. Vừa đau, vừa mệt, tôi dựa nửa người vào tấm vách gỗ, thở dốc.
Đúng lúc ấy, tôi phát hiện ra cái lỗ đinh.
Đó là một cái lỗ đinh cỡ mười phân, được đóng từ hồi tấm ván này còn dùng làm sàn gác. Mặc dù đã quét lên lớp nước sơn xanh thẫm, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra nó. Trong tư thế ngồi chồm hổm, nó nằm ngay tầm mắt tôi còn nếu đứng lên, thì nó ở vị trí ngang đùi. Thọat đầu, tôi chỉ nhìn thóang qua, không để ý đến nó nhưng chỉ một lúc, tiếng nước dội ào ào từ phía bên kia vọng lại khiến tôi tò mò. Đã mấy lần, tôi định ghé mắt vào nhưng rồi nghĩ lại, lỡ dì Hương phát hiện ra tôi nhìn lén dì tắm, và nếu chuyện ấy đến tai bà ngọai tôi, đến tai má tôi thì sao? Hẳn nhiên là tôi không còn mặt mũi nào nhìn bà ngoại tôi, nhìn dì. Còn má tôi, hẳn bà sẽ vô cùng nhục nhã về đứa con trai duy nhất mà bà hằng tin tưởng.
Nhưng rồi tính tò mò của tuổi trẻ vẫn chiến thắng. Nín thở, tôi úp mặt sát vào cái lỗ. Trời ơi, tôi không thể nào tin được khi trước mắt tôi là một vùng da thịt trắng ngần, với cái lỗ rún sâu hun hút, cái bụng mây mẩy. Xích xuống phía dưới một chút, là chùm lông đen, ướt đẫm nước, dính bết vào nhau. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi tận mắt nhìn thấy lồn, một cái lồn bằng da bằng thịt mặc dù đó là lồn của dì tôi. Thị trường của cái lỗ đinh 10 phân chỉ cho mắt tôi nhìn thấy thế, không lên, không xuống được. Thỉnh thỏang, hình như dì Hương quay sang bên này hoặc bên kia để làm cái gì đó, và lúc ấy tôi chỉ còn thấy một phần xương hông của dì. Dù dì chỉ quay đi một vài giây thôi nhưng nó dài như cả thế kỷ. Tôi cắn môi, nhủ thầm trong bụng như lời cầu khẩn: “Quay lại, quay lại đi dì ơi”.
Con củ cặc tôi lúc này đã cương lên, cứng ngắc. Tôi không còn thấy đau bụng, và quên hẳn cục cứt lấp ló ở hậu môn. Tôi thầm cám ơn người thợ vô danh nào đó, khi ngăn tấm vách, đã chia ống nước ra làm hai, một đầu chảy vào chiếc thùng to tướng đặt sát vách ngăn để tắm, một đầu chảy vào cái xô để dội cầu. Nhờ vậy, khi tắm dì Hương mới quay mặt về phía lỗ đinh. Đến lúc một tay dì cầm gáo nước, tay kia vạch mép lồn ra, vừa dội nước vừa kỳ cọ thì tôi không chịu được nữa. Người tôi rùng lên ba bốn cái rồi đầu cặc tôi phun ra một tia nước dẻo quẹo, nhớt nhợt.
Từ đó, ngày nào tôi cũng rình xem dì Hương tắm và vừa xem, tôi vừa sục cặc cho đến khi xuất tinh. Để tránh bị phát hiện, lúc dì đi làm, tôi vào nhà tắm quan sát chiếc lỗ đinh. Thật ra, nếu không để ý thì chẳng ai quan tâm đến nó vì nó nằm dưới tầm mắt. Cẩn thận hơn, bên nhà cầu tôi nhai nát mẩu giấy báo, rồi bịt kín chiếc lỗ. Chỉ khi nào vào, tôi mới dùng cọng kẽm khều nó ra rồi lúc coi xong, tôi bịt nó lại. Đôi lần, sau khi xuất tinh, tôi cũng thấy lương tâm cắn rứt, nhất là khi nghĩ đến má tôi. Ở quê, má tôi trông vào ao cá tra, vào mấy trăm gốc dừa, bòn mót từng đồng gởi lên cho tôi đèn sách. Bà ngọai và dì Hương cũng vậy, nuôi tôi ăn ở không mất tiền. Thỉnh thỏang, dì còn mua cho tôi cái áo, cái quần hay đôi săng đan. Nhiều đêm, tôi tự hứa với lòng mình, rằng tôi sẽ chấm dứt ngay cái trò khốn nạn đó, nhưng cứ mỗi lần thấy dì Hương cầm bộ đồ bộ đi vào nhà tắm, là con cặc tôi lại sủi lên sùng sục.
“Đươc voi, đòi tiên”, ai nói câu này tôi không rõ, nhưng nó hòan tòan chính xác trong trường hợp của tôi. Tất cả những lần nhìn lén dì Hương tắm, tôi chỉ thấy được cái bụng trăng trắng, đám lông đen thui. Một bận, dì Hương có kinh, tôi thấy thêm được dòng máu đo đỏ, rỉ xuống đùi khi dì gỡ miếng băng nhỏ xíu. Bây giờ, tôi ao ước khi tắm, dì Hương dạng chân ra, để tôi nhìn rõ phía dưới đám lông ấy, còn có cái gì nữa. Tôi ao ước được sờ vào lồn dì, dù chỉ một giây. Nhiều đêm, ngó về cuối phòng, tôi thấy dì Hương nằm ngửa, ngực phập phồng sau tấm áo còn phía dưới, trong cái quần lửng ngang đầu gối, mu lồn dì nổi hẳn lên. Có lần chịu không nổi, tôi dùng mẩu giấy vo viên lại, ném về phía dì để thử phản ứng. Cả ba lần ném, dì không nhúc nhích. Biết là dì đã ngủ say, thu hết can đảm, tôi rón rén đến bên cạnh dì, qùy xuống, úp mặt gần sát vào mu lồn, hít lấy hít để cái mùi là lạ và vừa hít, tôi vừa sục cặc cho tới lúc dòng nước nhớt nhợt phun ra, ướt đẫm chiếc quần đùi.
Dục vọng ngày càng cháy bỏng, nhưng nỗi sợ hãi thì vẫn còn đó nên quanh đi quẩn lại, tôi vẫn chỉ dám nhìn lén dì tắm, và hít mùi lồn dì những lúc dì đã ngủ. Về sau, tôi tìm ra thêm một cách nữa: Đó là mỗi buổi sáng, khi dì thay đồ để đi làm, dì thường bỏ quần lót vào trong chiếc xô nhỏ, đậy nắp cẩn thận rồi chiều về mới giặt. Đợi dì đi khỏi, tôi lao vào nhà tắm, cầm chiếc quần lót lên, hít ngấu nghiến cái mùi nồng nồng, đôi lúc khai khai, cái mùi mà đêm hôm qua, lồn dì đã nằm ngay ở đó. Hít đã đời, tôi móc cặc ra, xuất tinh ngay vào đũng quần lót của dì rồi chùi sạch.
Tất cả những chuyện ấy kéo dài cả tháng, và dì Hương hình như chẳng hay biết. Dì đối với tôi vẫn rất hồn nhiên, vô tư. Đầu óc tôi vừa lo chuyện ôn thi, lại vừa nghĩ làm cách nào để sờ được lồn dì. Rất nhiều lần, lúc dì ngủ say, bàn tay tôi đã gần như úp sát vào mu lồn dì nhưng rồi tôi phải dừng lại vì sợ dì thức giấc. Có bận, dì ngủ chân co chân duỗi, qua ống quần lửng rộng thùng thình, tôi nhìn thấy mép chiếc xì líp nhỏ xíu, màu hồng nhạt, hằn lên trên háng dì. Lại có bận, dì nằm co nghiêng, mông dì tròn trĩnh, nổi rõ hai đường viền của chiếc xì líp. Tôi như điên, như dại, tôi sục cặc như một thằng tâm thần. Khí vừa bắn ra xong, nhưng chỉ hơn muời lăm phút sau, con cặc lại nứng lên, lại đòi sục.
*
* *
Rồi cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một cách. Số là trên má dì Hương, thường xuyên xuất hiện những chiếc mụn trứng cá. Có lẽ dì rất khổ tâm vì điều này bởi lẽ tối nào trước khi đi ngủ, tôi cũng thấy dì ngồi soi gương, nặn bóp, rồi thoa lên mặt hằng hà sa số những lọai kem dưỡng da. Trong lớp luyện thi của tôi, có thằng Tuấn, biệt hiệu Tuấn “mụn” vì mặt nó rất nhiều mụn. Aáy vậy mà chẳng hiểu vì sao, chỉ sau một tuần, mặt nó tự nhiên láng như đít nhái. Tò mò, tôi hỏi nó. Nó nói ông chú dược sĩ của nó giải thích rằng, nguyên nhân của mụn là vì lỗ chân lông bị ứ trệ chất bã nên nhiễm trùng. Chú nó chỉ nó mua mấy viên kháng sinh Erythromycin, đem về nghiền nát ra, trộn với viên dầu cá rồi bôi lên mặt.
Lúc nghe nó giải thích, tôi đã định bụng kể lại cho dì Hương, nhưng rồi tôi quên khuấy đi mất. Bây giờ, ám ảnh bởi cái lồn của dì, thì mấy cái mụn trứng cá biết đâu lại chẳng giúp tôi đạt được ý muốn. Một tối, đợi lúc dì bắt đầu nặn mụn, tôi đến bên cạnh dì:
-Sao ngày nào dì cũng nặn vậy?
Dì Hương ngước lên nhìn tôi. Trên gò má dì, lấm tấm mấy đốm đo đỏ, sưng phù. Dì cười:
-Ngày nào cũng nặn mà nó còn ra quá trời đó Hải ơi. Chán thiệt.
-Lớp cháu cũng có một thằng, mụn còn nhiều hơn dì nữa. Cục nào cục nấy bự sư Nhưng chỉ một tuần, mặt nó láng o, hổng còn thấy gì nữa.
-Vậy hả? Nó trị bằng thứ gì mà hay vậy hả?
Mắt dì Hương sáng lên. Dì nhìn tôi, chờ đợi. Làm như vẻ khó nói, tôi lắc đầu:
-Cách này là cách riêng của nó.
-Cách riêng của nó là cách gì? Thì chắc là cũng uống thuốc, bôi thuốc phải không?
-Không. Mà cháu hỏi thiệt, dì có… bồ chưa?
Dì Hương nhìn tôi chăm chăm, kinh ngạc. Mãi một lát, dì mới nói:
-Sao Hải lại hỏi dì như vậy?
-Thì vậy cháu mới hỏi dì.
-Hải nói rõ cho dì nghe coi.
Tôi hơi tần ngần. Đây là lúc quyết định. Vừa nuốt nước bọt để đỡ hồi hộp, tôi vừa kể:
-Trong lớp luyện thi của cháu có một thằng tên Tuấn. Hồi mới vô học, mặt nó đầy mụn nên tụi cháu gọi nó là thằng Tuấn “mụn”. Nó tức lắm nhưng không hiểu sao, chỉ hơn một tuần, mặt nó tự dưng láng o…
Tôi dừng lại, kín đáo quan sát gương mặt dì Hương. Hình như dì có vẻ háo hức với câu chuyện tôi đang kể.
-Rồi sao nữa Hải?
-Một bữa, lúc giải lao, cháu kêu nó ra cháu hỏi. Nó trả lời ông chú dược sĩ của nó dạy rằng cứ mỗi tối trước khi đi ngủ, thì dùng tay làm… cho xuất tinh, rồi lấy tinh khí ấy bôi lên mặt. Trong tinh khí vừa có rất nhiều vitamin, vừa có chất sát trùng, làm mịn da. Nó bôi đúng 10 ngày thì hết mụn. Vì thế cháu mới hỏi dì có bồ hay chưa, để dì nhờ bồ dì giúp là vậy đó…
Dì Hương tròn mắt nhìn tôi. Mãi một lúc sau, dì nói rất nhỏ:
-Tầm bậy quá, thôi Hải đi ngủ đi.
Tôi quay về tấm nệm của mình, và nỗi lo bấy giờ mới ập tới. Tôi hấp tấp, tôi dại mồm dại miệng quá. Mai mốt đây, khi má tôi lên thăm, và rồi dì Hương đem câu chuyện này kể lại cho má tôi nghe thì sao? Tự dưng, tôi cảm thấy mình ngu. Biết vậy, tôi cứ im lặng, cứ ngày ngày nhìn dì Hương tắm, cứ lén lút lấy chiếc quần lót dơ của dì mà hít, mà sục cặc thì có lẽ sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Lời nói tuy chỉ là gió thổi mây bay, nhưng tôi đã nói ra rồi, làm sao rút lại được.
Đêm dần trôi, tôi cuộn tròn trong chiếc mền, tự dày vò mình. Đôi lúc, hé mắt nhìn về cuối phòng, tôi thấy dì Hương như ngủ say. Vẫn cái mu lồn nhô cao sau lớp vải quần, nhưng nó không làm cho tôi thèm khát nữa. Tôi sợ hãi khi nghĩ đến sáng mai, lúc phải đối diện với dì nơi bàn ăn. Trong phút chốc, tôi mong cho đêm cứ kéo dài, trời đừng bao giờ sáng.
Có tiếng chân bước nhè nhẹ, tôi nằm im, thở khẽ. Hình như dì Hương xuống dưới để đi đái. Đội nhiên, tiếng chân dừng lại, rồi một bàn tay đập nhẹ vào vai tôi.
-Hải…
Tôi mở mắt ra, dì Hương đang lom khom ngay trước mặt tôi. Lồm cồm ngồi dậy, tôi chờ đợi những lời trách móc:
-Dạ, dì gọi cháu
-Ừ…, chuyện… chuyện hồi nãy Hải nói có… có thiệt không?
Câu hỏi của dì Hương khiến tảng đá âu lo trong lòng tôi biến mất. Tôi đoán có lẽ những cái mụn trứng cá đã làm cho dì không còn nghĩ đến điều gì khác. Tôi đáp:
-Cháu nói thiệt mà. Nếu dì có bồ, dì nói bồ dì giúp cho dì, cháu bảo đảm chỉ mười lần là có kết quả.
-Nhưng… nói thiệt với Hải, hồi đó dì cũng quen một người, sau biết anh ta đã có vợ, mà nói dối dì nên dì chấm dứt…
Rồi dì trầm ngâm. Dưới ánh đèn mờ nhạt của ngọn đèn ngủ, trông dì thật quyến rũ. Cặc tôi nứng lên cứng ngắc. Thu hết can đảm, tôi bảo dì:
-Thôi, để cháu giúp dì, mà dì phải giữ bí mật nghe.
-Hải giúp dì, nhưng giúp làm sao?
-Thì… thì cháu lấy khí của cháu cho dì.
-Lấy bằng cách nào?
-Bây giờ dì xuống dưới cầm cái ly uống nước lên đây…
Dì Hương có vẻ hơi phân vân, nhưng rồi dì gật đầu và đứng dậy. Một lát, dì đặt trước mặt tôi chiếc ly thủy tinh trong suốt. Chỉ đợi có thế, tôi qùy thẳng gối, kéo hẳn chiếc quần đùi xuống. Con củ cặc tôi lúc này chĩa ra phía trước, đầu cặc to như đầu chày. Tôi cầm tay dì Hương, đặt vào cặc mình:
-Như vầy nè. Dì nắm lấy rồi cứ vuốt lên vuốt xuống. Khi nào sắp ra, cháu báo cho dì thì dì cầm cái ly hứng vào nghe. Mà dì nhớ là khi nó đang ra, thì dì vẫn phải tiếp tục vuốt cho nó ra hết.
Ai đã từng sục cặc – và tự mình sục thì sẽ biết được cái cảm giác khác lạ khi có một người khác sục cho mình – nhất là người đó lại là con gái. Bàn tay dì Hương nắm gọn con củ cặc tôi. Mỗi lần vuốt lên, lớp da trùm kín đầu khấc rồi khi dì vuốt xuống, những ngón tay dì chạm vào vòng khấc khiến tôi không nén được tiếng rên. Trước đây, mỗi lần nhìn dì Hương tắm, tôi phải sục khoảng 10 phút thì mới xuất tinh. Nhưng lần này, dì Hương mới vuốt chưa đầy một phút, tôi đã thấy người tôi oặt ra. Bấu chặt vai dì, tôi lắp bắp:
-Nó, nó sắp ra rồi dì ơi.
Dì Hương với vội chiếc ly, hứng ngay đầu cặc. Tôi ưỡn người, hẩy con củ cặc về phía trước, một tia nước trắng đục, phun ra. Tay dì vẫn vuốt liên tục. Lúc ấy, tôi gần như tựa hẳn vào vai dì. Nhìn thấy một giọt khí còn đọng lại nơi đầu cặc, dì đưa miệng ly vào, gạt cho nó rớt xuống.
-Bây giờ thì sao nữa Hải?
-Dì nằm xuống đi.
Đưa chiếc ly cho tôi, dì Hương nằm xuống chiếc nệm trải dưới sàn nhà. Tôi ngồi bên cạnh, dùng ngón tay trỏ, khoắng cái chất nước lầy nhầy rồi bôi lên mặt dì. Thỉnh thoảng, dì lại nói nhỏ:
-Còn chỗ này, chỗ này chưa bôi nữa nè Hải.
-Dạ, dì cứ để cháu làm cho
-Rồi khi nào mới rửa?
-Dì phải để đến sáng mai.
-Hình như… hơi ít. Trên mặt dì còn mấy chỗ mà Hải chưa bôi…
Ly khí đã hết. Mặt dì Hương lúc này bóng lưỡng chất dịch nhầy. Nằm một lát, dì nói:
-Thôi để dì về chỗ dì ngủ. Hải cũng ngủ đi. Dì cảm ơn Hải nhiều lắm.
Sáng hôm sau, tôi dậy muộn. Lúc đánh răng, rửa mặt xong và khi ra bàn ăn, tôi đã thấy dì Hương ngồi đó. Tô mì gói của tôi hôm nay ngoài mấy lát thịt heo như thường lệ, lại có thêm một cái tròng đỏ trứng gà. Đợi tôi ngồi xuống, dì Hương liếc qua bà ngoại tôi, lúc ấy đang thắp nhang trên bàn thờ , rồi thì thầm:
-Hải nè, mụn nó bớt rồi đó.
Tôi nhìn vào mặt dì. Quả đúng như dì nói, mấy cái mụn tối hôm qua còn nổi u lên, thì bữa nay đã lặn hẳn xuống mặc dù nó vẫn còn ửng đỏ. Tôi bịa ra câu chuyện thằng Tuấn “mụn” chỉ với mục đích để sờ được lồn dì, chứ hoàn toàn không bao giờ ngờ rằng khí cặc lại có hiệu quả như vậy. (Mãi về sau này, tôi mới hiểu công việc kế toán của dì Hương ở công ty rất căng thẳng. Mà hễ càng căng thẳng bao nhiêu thì mụn lại xuất hiện nhiều bấy nhiêu. Thêm vào đó, sự lo lắng thái quá về những cái mụn cũng là lý do để mụn phát triển. Còn sở dĩ mụn lặn sau khi bôi khí cặc là vì niềm tin của dì. Chính niềm tin đã tạo ra cho dì một sức đề kháng)
*
* *
Tối hôm sau, tôi và dì Hương lại tiếp tục công việc “chữa mụn” khi bà ngoại tôi đã say ngủ. Lần này, tôi không quỳ gối nữa mà nằm nghiêng, và dì Hương không còn nhắm nghiền đôi mắt, bàn tay không còn run rẩy như lần đầu. Ngồi sát cạnh tôi, dì Hương một tay sục cặc, một tay cầm ly. Tôi cũng bạo dạn hơn, một tay tôi ôm ngang hông dì, cố tình để cho cẳng tay dựa vào mông dì còn tay kia, tôi bấu chặt đùi dì. Hôm qua, vì dì nói là ít quá, bôi không hết mặt nên bữa nay, tôi bảo với dì là tôi sẽ cho nó ra hai lần.
Cũng như hôm qua, chỉ chưa đầy ba phút là tôi đã phun như suối. Sức trai trẻ nên chỉ một lát sau đó, khi tôi kéo tay dì Hương đưa vào con củ cặc đang mềm nhũn của tôi thì trong nháy mắt, nó lại ngỏng lên, cứng như chưa bao giờ cứng như thế. Lần này, tôi bảo dì Hương nằm ngửa, tôi ngồi bên cạnh, cặc chĩa thẳng, hường về phía ngực dì. Tôi nói:
-Lần đầu nó ra nhanh lắm, nhưng lần thứ nhì phải kích thích thì nó mới ra.
Dì Hương nhìn tôi, hình như dì chưa hiểu câu tôi nói. Dì hỏi:
-Hải nói vậy nghĩa là sao?
-Cháu nói là nếu không có sự kích thích, thì lần thứ nhì rất khó ra
-Kích thích bằng cách nào?
Câu hỏi của dì Hương toát ra một sự ngây thơ. Đến lúc ấy, tôi hoàn toàn tin rằng dì chưa hề biết đến đàn ông lần nào. Mặc dù nhỏ hơn dì 5 tuổi, nhưng những ngày đi học luyện thi, tôi đã kịp làm quen với mấy thằng bạn, nhà ở Sài Gòn. Con trai thành phố có khác. Mới 17 tuổi mà chúng nó đã biết đụ, và chúng nó tận tình chỉ bảo cho tôi biết cách bú lồn, biết cách đụ. Tôi trả lời dì Hương:
-Dì cứ vuốt cháu đi, còn để mặc cháu kích thích.
Đưa tay nắm con củ cặc tôi, dì Hương bắt đầu những động tác quen thuộc. Tôi nhắm nghiền mắt, tay tôi đặt lên bụng dì, xoa nhè nhẹ. Một lát, mấy ngón tay tôi luồn qua sợi thun ở lưng quần, rồi nhích dần xuống dưới. Bụng dì Hương nóng rực và tôi có cảm giác như thấy rõ tiếng đập của mạch máu. Đến lúc những đầu ngón tay tôi chui qua cái quần lót, và vừa chạm vào những sợi lông trên mu lồn dì thì dì nắm chặt tay tôi lại:
-Hải, đừng…
Tôi mở mắt ra, nhìn dì. Dì Hương cũng nhìn tôi bối rối. Tôi nói:
-Dì đừng lo, cháu đang tạo sự kích thích để nó mau xuất tinh chứ nếu không, thì cái chất khí ở trong ly sẽ đặc lại đó.
Câu nói của tôi tỏ ra hiệu quả. Bàn tay dì Hương đang giữ chặt cổ tay tôi bỗng chùng xuống. Không còn e dè gì nữa, tôi thọc hẳn vào bên trong quần lót. Qua lớp lông mềm mại, tôi thấy một khe nhỏ, khép kín. Vừa luồn ngón tay vào giữa khe đó, vừa dùng cạnh bàn tay đẩy chân dì Hương rộng ra, tôi chạm phải một thứ nước nhơn nhớt, ướt nhẹp. Mấy thằng bạn trong lớp luyện thi của tôi từng nói: “Muốn biết con gái có nứng lồn hay không thì căn cứ vào nước lồn ra nhiều hay ít khi sờ vào. Nếu nước ra nhiều thì có nghĩa là con nhỏ đó đang nứng”.
Nước lồn dì Hương bây giờ đã bết đẫm tay tôi. Dùng ngón trỏ, tôi nhẹ nhàng đặt vào lỗ lồn dì còn ngón trái, tôi xoa vào lỗ đít dì. Dì Hương nẩy mông lên, miệng rên: “A,a,a” như người sắp chết. Nhất là lúc tôi đút ngón tay vào lồn dì, rồi thụt ra thụt vô thì dì oằn người, hất mu lồn lên như muốn hứng lấy cho trọn vẹn. Biết là dì không còn có thể cầm chiếc ly mà đón dòng khí nóng được nữa vì cả hai tay dì nắm chặt con củ cặc tôi, sục như máy, tôi kéo áo dì lên rồi khom xuống, cặc tôi phun khí lênh láng vào bụng dì.
Con cặc xìu dần. Dì Hương nhìn tôi, bẽn lẽn. Có vẻ dì mắc cở vì đã không làm tròn trách nhiệm. Hiểu ý, tôi cười:
-Không sao đâu, để cháu bôi cho dì.
Tôi vuốt hết lớp khí trên bụng dì, cả khí trong ly nữa, bôi kín mặt dì Hương. Dì nhắm nghiền mắt. Tôi hỏi:
-Dì thấy cảm giác như thế nào? Có mùi gì không?
-Hơi mát mát, còn mùi thì…
Dì Hương bỏ lửng câu nói. Tôi hỏi dồn:
-Mùi thì sao hả dì?
-Mùi… mùi nó kỳ lắm.
Tôi bật cười. Mấy thằng bạn tôi nói mùi khí cặc rất quyến rũ. Không hiểu dì Hương có nhận ra điều đó hay chăng. Nằm xuống bên cạnh dì, tôi nhấc đầu dì lên rồi luồn cánh tay tôi vào:
-Dì gối đầu lên tay cháu nè.
Dì Hương ngoan ngoãn làm theo. Mùi thơm của tóc, của da thịt dì khiến tôi ngây ngất. Chỉ trong phút chốc, cặc tôi lại ngỏng lên. Tôi kéo tay dì đặt vào nó và tôi thấy dì khẽ rùng mình:
-Trời, lại bự nữa rồi sao?
Rồi dì bóp, dì xoa, dì vuốt. Tôi luồn tay vào trong quần dì. Lần này, dì không phản ứng. Lồn dì ướt chèm nhẹp. Nhích người xuống, tôi le lưỡi liếm lên bụng dì:
-Để cháu làm cho sạch khí hồi nãy.
Dì Hương chỉ ư, ư không ra tiếng. Lưỡi tôi đi dần xuống trong lúc tay tôi kéo quần dì. Thật không thể tưởng tượng được rằng dì Hương lại nhấc mông lên, để chiếc quần lửng và cả quần lót dễ dàng tụt xuống. Bây giờ thì lồn dì Hương hiện rõ trước mắt tôi. Đám lông đen thui phủ từ xương mu xuống gần lỗ đít. Tôi đưa tay vạch nhẹ hai mép, một chất nước trắng trong như lòng trắng trứng, nhớt nhợt tuôn ra. Le lưỡi, tôi liếm nhè nhẹ rồi cứ thế mà cho lưỡi vào sâu bên trong. Dì Hương oằn người lên, hai đùi dì kẹp vào đầu tôi cứng ngắc.
Liếm một lát, tôi quay người lại và lật dì nằm nghiêng. Đầu tôi gối lên háng dì, chân trái dì gác lên mặt tôi. Tôi bú, tôi liếm còn phía dưới, đầu dì Hương cũng gác lên háng tôi nhưng dì không bú mà chỉ lấy tay sục cặc. Có lẽ dì còn mắc cở.
Suốt gần nửa tiếng sau đó, tôi bú lồn dì Hương với đủ mọi tư thế. Khi thì tôi nằm lên người dì, từ trên liếm xuống. Khi thì tôi kéo hai chân dì dạng ra, co lên sát ngực. Ở tư thế này, lồn dì Hương mở toang hoác, to chành bành. Tôi dí nguyên cả cái mũi tôi vào, ngoáy ngoáy. Dì Hương rên ư ử, tay dì ngấu nghiến bóp cặc tôi. Tôi nói:
-Để cháu xuất ra rồi bôi cho dì thêm một lớp nữa nhé.
Dì Hương không trả lời. Dì đang sướng. Liếm mạnh vào lồn dì, tôi quay người lại rồi ngồi giữa hai háng dì. Tay tôi cầm con củ cặc, đưa đầu chày cạ vào mép lồn dì. Oằn người lên, dì Hương lắp bắp:
-Hải, Hải, đừng…, đừng Hải ơi.
Cái đầu chày của tôi đã nằm ngay lỗ lồn dì. Tôi ngoáy và vừa ngoáy, tôi vừa ấn vào nhè nhẹ. Mấy lần, dì Hương nhích người lên, để miệng lồn thoát khỏi con củ cặc tôi nhưng tay tôi đã giữ chặt hông dì. Bây giờ, nguyên phần đầu cặc nằm gọn trong lồn dì. Rất chậm rãi, tôi rút ra, rồi lại ấn vào và mỗi lần ấn vào, cặc tôi lại chui sâu thêm một tí. Bất chợt dì Hương rướn người lên, miệng dì méo xệch:
-Đau, đau quá Hải ơi. Chết dì mất…
Một dòng máu đỏ tươi hoà lẫn dòng khí trắng đục khi tôi rút cặc ra khỏi lồn dì Hương. Dì nhìn tôi, hình như mắt dì rơm rớm nước. Tôi nhìn dòng máu, biết là dì đã rách màng trinh. Cúi xuống, tôi le lưỡi liếm sạch cái dòng máu trinh hoà lẫn khí cặc tanh tanh, mằn mặn.
Từ đó, tối nào tôi và dì Hương cũng đụ nhau, ít nhất ba lần. Và dì không còn quan tâm đến việc bôi khí lên mặt để chữa mụn nữa. Tuy nhiên có lần, hình như dì hối hận hay sao đó nên khi nằm xuống, dì quấn mền kín người. Nhưng lúc tôi dùng sức kéo tung tấm mền ra, rồi ngậm miệng vào vú dì, tay móc lỗ lồn dì thì dì lại không chống nổi sự cám dỗ. Tôi đụ nghiêng, đụ ngửa, đụ đứng, đụ quỳ, đụ bằng tất cả những kiểu mà tôi có thể nghĩ ra. Bây giờ, dì Hương đã hết mắc cở, dì bú cặc tôi, bú hòn dái tôi, liếm lỗ đít tôi. Thỉnh thoảng, để thay đổi cảm giác, tôi xuất tinh vào miệng dì, và sướng oằn người khi đôi môi dì mút chặt con củ cặc tôi lúc dòng khí nóng tuôn ra ào ạt.
Một tối, khi vừa đụ nhau xong, dì Hương nói nhỏ:
-Hải, dì mất kinh hơn mười ngày rồi.
-Là sao hả dì?
-Chắc là dì có bầu…
Dì Hương bỏ lửng câu nói. Lỗ tai tôi lùng bùng. Dì Hương có bầu, mà có bầu với… tôi. Không cần suy nghĩ, tôi cũng đoán ra cái hậu quả khủng khiếp.
-Bây giờ tính sao đây Hải?
Tôi nói bừa:
-Dì đừng lo. Mấy thằng bạn cháu kể là có loại thuốc, uống vào một viên là xong.
-Thuốc gì?
-Cháu quên mất tên rồi, để mai cháu hỏi lại tụi nó. Tụi nó bảo uống vào chừng nửa tiếng sau, thì kinh ra ngay lập tức.
Mắt dì Hương ánh lên một tia hy vọng. Nói thì nói vậy, chứ tôi có biết thuốc ấy là thuốc gì đâu, và tôi cũng chưa bao giờ nghe ai nói đến loại thuốc ấy. Lật ngửa người dì lại, tôi tiếp tục làm công việc của giống đực. Cặc tôi đâm vào lồn dì phầm phập, nước lồn dì Hương ra lép nhép. Lúc gần xuất tinh, tôi luồn tay xuống dưới mông dì, rồi nâng nó lên. Cặc tôi đâm lút cán, khí phun ào ào. Dì Hương hẩy mu lồn theo nhịp đâm của con củ cặc, miệng dì : “A, a, aaa”, tay bấu chặt vai tôi rướm máu.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa. Tôi cố tình lờ đi chuyện viên thuốc. Cứ leo lên gác là tôi lao vào đụ dì. Một lần, lúc tôi chuẩn bị đút con củ cặc vào, dì Hương hỏi tôi: “Sao không thấy Hải lấy cho dì cái tên thuốc”. Làm như không nghe, môi tôi bịt kín môi dì, lưỡi tôi lè hẳn vào trong miệng dì. Cặc tôi đút vào lồn dì, cái lồn lúc nào cũng nóng hôi hổi.
*
* *
Chiều hôm sau, dì Hương về muộn hơn thường ngày. Dì có vẻ mệt vì khi tắm xong, dì không ăn cơm mà đi thẳng lên gác. Bà ngoại tôi nói nấu cho dì tô cháo nhưng dì lắc đầu: “Không sao đâu má, con chỉ hơi nhức mình thôi”.
Nửa khuya, tôi mò sang chỗ dì nằm. Có lẽ dì còn thức. Khi tôi đưa tay vào trong chiếc quần lót, dì Hương hất tay tôi ra. Dùng hết sức, tôi luồn mạnh xuống. Ngay lỗ lồn, một miếng băng vệ sinh bịt kín mít. Dì Hương mở mắt nhìn tôi, mắt dì ướt đẫm nước:
-Hải đừng làm nữa. Dì mới nạo thai chiều nay…
*
* *
Ba hôm sau, bà ngoại tôi chết. Bà chết rất êm ả vì chứng nhồi máu cơ tim. Buổi tối, bà còn thắp nhang trên bàn thờ ông ngoại tôi nhưng đến sáng, nấu xong nồi mì gói mà vẫn không thấy bà dậy, dì Hương vào giường gọi bà thì bà đã chết.
Má tôi, cậu Ba, cậu Tư cùng đám cháu từ quê lên, đầy đủ. Chôn cất bà xong, mấy ngày sau thỉnh thoảng má tôi, cậu Ba, cậu Tư, dì Hương lại ngồi bàn bạc chuyện gì đó coi bộ rất hệ trọng. Lúc đầu tôi lạnh người khi nghĩ họ đang nói về tôi, nhưng sau thấy má tôi vẫn bình thường, tôi an tâm hơn một chút.
Sáng chủ nhật, tôi ngủ dậy muộn. Đợi tôi răng rửa mặt xong, má tôi gọi:
-Hải à.
Tôi “dạ”, rồi nhìn má tôi, chờ đợi. Má tôi nói:
-Con ra đây.
Tôi bước ra chiếc bàn hàng ngày tôi vẫn ngồi ăn sáng. Quanh bàn có cậu Ba, cậu Tư nhưng không thấy dì Hương. Má tôi cất giọng buồn buồn:
-Má cho con hay một chuyện. Bà ngoại mất, dì Hương xin phép má, xin phép hai cậu cho dì vào chùa tu. Dì đi sáng sớm nay rồi. Lẽ ra dì bán căn nhà này nhưng dì để lại cho con có chỗ ăn học. Con ráng trông coi nhà cửa. Qua năm, thằng Bình con cậu Ba thi đại học, nó sẽ lên ở với con. Lát nữa, má với các cậu về…
Mắt tôi mờ đi. Tai tôi lùng bùng bốn chữ “dì Hương đi tu”. Một dòng nước mằn mặn, nóng hổi chảy dài xuống môi, xuống má. Nhìn vào chiếc ghế mà sáng nào dì cũng ngồi, tôi bật khóc: “Dì ơi”.